Trần Chí Phúc - Nhạc Sĩ, Nhà Văn, Nhà Báo
29 Tháng Bảy 2015(Xem: 7619)
Chiều vào tối thật sớm. Ánh đèn rực rỡ làm nổi bật những tòa nhà cao được xây cất vội vã của thành phố đang phát triển. Nhưng Calgary vẫn buồn, vẫn nhà quê, vẫn xa lạ với chàng sau hơn nữa năm đến đây vì miếng sống. Thành phố nào cũng vậy với lối kiến trúc như nhau, với xe cộ, với những con người khác màu da tiếng nói, sống vội vàng hưởng thụ hay nô lệ cho tiện nghi vật chất văn minh. Chàng luôn cảm thấy lạc lõng từ lúc rời bỏ quê hương cũng như bây giờ trên chiếc xe bus đầy nhóc người trên đường về nhà. Nhớ tới những chuyến xe đò cực nhọc đứng bám đuôi xe hàng trăm cây số đường ổ gà bụi bám ở Việt Nam sau 75, chàng bùi ngùi cho những người ở lại.